Thứ Tư, 29 tháng 8, 2012

KHI NÀO GIẬN ÔNG...


Trang Web của Viện Trần Nhân Tông (http://trannhantong.net) có nhiều bài bổ ích. Rất trân trọng tình cảm và công việc của cựu TBT VietnamNet Ng. Anh Tuấn (http://trannhantongprize.org/2012/06/nguy%E1%BB%85n-anh-tu%E1%BA%A5n/). Vui mừng khi thấy có sự đóng góp của Thiền sư Lê Mạnh Thát (http://trannhantongacademy.org/2012/04/08/le-m%E1%BA%A1nh-that/). Copy bài này về đây để đọc lại khi... tức "bà hàng xóm".



Gieo ht tng ngày

THÁNG TÁM 20, 2012 8:54 CHIỀU


 Tác giả: lananh

Ngày xưa, có hai vợ chồng nọ sống với nhau rất nhiều năm. Vào những ngày cuối đời, bà phải nằm trong viện dưỡng lão. Một hôm, khi biết rằng bà sắp phải chia tay với mình, ông hỏi bà có điều gì dặn dò ông không. Bà đáp: “Ông hãy lấy hộp giày tôi đang để dưới giường. Trong đó tôi cất một món đồ mà lâu nay tôi giấu ông.”

Ông chồng khệ nệ bưng hộp giày lên. Ông hỏi: “Trong đây có gì mà xưa nay, tôi thấy bà luôn đem theo bên mình. Vì tôn trọng nhau nên tôi không mở ra xem.” Bà đáp: “Trong đây có một con búp bê nhỏ và một số tiền tôi dành dụm được.” Ông hỏi tiếp: “Tại sao bà lại có con búp bê và số tiền này?” Bà trả lời: “Trước khi tôi về nhà chồng, mẹ tôi có dặn tôi rằng khi nào tôi giận ông, tôi đừng nói năng chi, chỉ cần đem len ra đan một con búp bê.’
Nghe bà giải thích xong, ông tự tay mở hộp ra và thấy một con búp bê. Nước mắt đầm đìa, ông nói với bà: “Hóa ra mấy mươi năm chung sống với tôi, bà chỉ giận tôi một lần thôi!” Rồi ông hỏi tiếp: “Còn số tiền này, bà nói đã dành dụm được. Làm sao bà có được số tiền lớn như thế này?” Bà đáp: “Đó là số tiền tôi bán những con búp bê tôi đan khi giận ông!” Ông nghe xong, hiểu ngay bà đã giận ông rất nhiều lần, nhưng nhờ nghe lời mẹ dạy, bà không làm đổ vỡ hạnh phúc gia đình.
Câu chuyện trên cho chúng ta đôi điều để học trong cuộc sống hằng ngày. Khi chúng ta giận, nếu không có việc gì khác để làm, chúng ta sẽ dồn hết tâm sức để “chăm sóc” nỗi giận ấy. Làm vậy chẳng khác nào chúng ta tự đầu độc, hay tự sát. Vì thế, khi những tâm hành có tính tiêu cực như lo âu, phiền muộn có mặt, chúng ta nên tìm việc khác mà làm. Đây là một pháp tu thể hiện sự trân quý đời sống của chính mình bằng cách không gieo hạt giống mang tính tiêu cực vào tâm thức, và không tạo điều kiện cho tâm hành tiêu cực xuất hiện, tàn phá đời sống của chúng ta và của người thân.

Câu chuyện còn dạy cho chúng ta biết trong “động” rất dễ có được “tĩnh”. Khi bà vợ giận chồng, bà dùng công việc “động” đan búp bê đễ giữ được tâm “tĩnh”. Chúng ta cũng vậy, khi chân tay hoặc trí óc làm việc, tâm của chúng ta rất dễ yên. Ngược lại, nếu chúng ta không làm chi cả, tình trạng “vô công rồi nghề” rất dễ phát sinh “nhàn cư vi bất thiện”; chúng ta dễ làm những điều vụng về, làm tổn thương đời sống mình, và đời sống những người chung quanh. Do vậy, là người ham tu, mỗi ngày chúng ta nên kiếm cơ hội để vận động chân tay và trí óc. Làm được vậy, chúng ta vừa có cơ thể khỏe mạnh, vừa có được tâm an. Một khi chúng ta có năng lực từ tâm tịnh lạc, năng lượng đó dễ dàng lây lang trong môi trường xung quanh, khiến người thân cũng được hưởng lợi, hoặc khiến người thân thay đổi hướng thượng như ý mình muốn.
Tóm lại, chúng ta đến nhân gian này, người quen cùng kẻ lạ, tất cả gặp nhau một chút rồi chia tay. Từng ngày hãy gieo vào tâm thức những hạt giống thiện lành, thay vì phá hoại cuộc sống mình và người bằng những tâm hành tiêu cực! Hãy sống hết lòng với nhau để khi phải chia tay, chúng ta không hối hận vì đã gây phiền muộn biết bao nhiêu lần cho người thân; khiến mỗi lần giận, người thân phải đan một con búp bê. Giống như ông chồng trong câu chuyện, khi nước mắt đầm đìa xin lỗi vợ, lúc ấy đã quá muộn. Từng ngày gieo hạt giống lành thiện đâu phải là đạo lý cao siêu của nhà Phật, chỉ là quan niệm sống bình thường mà người thông minh nào cũng làm được.

Thích Phước Tịnh



KHI NGƯỜI TA GIÀ


FB của Chuppa Chup (Trang) đưa bài về sự bao dung. Copy về đây để "bà già xấu mù" (như cháu Linh vẫn nói) đọc: 

Hãy bao dung nếu bố mẹ già đi

Thứ tư, 28/9/2011

Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu giùm cho bố mẹ. Nếu như bố mẹ ăn uống rớt vun vãi... Nếu như bố mẹ gặp khó khăn ngay cả đến cái ăn cái mặc...Xin con hãy bao dung!

Con hãy nhớ những ngày giờ mà bố mẹ đã trải qua với con, để dạy cho con bao điều lúc thuở bé.
Nếu như bố mẹ cứ lập đi lập lại hàng trăm lần mãi một chuyện, thì đừng bao giờ cắt đứt lời bố mẹ... mà hãy lắng nghe!
Khi con còn ấu thơ, con hay muốn bố mẹ đọc đi đọc lại mãi một câu truyện hằng đêm cho đến khi con đi vào trong giấc ngủ... và bố mẹ đã làm vì con.
Nếu như bố mẹ không tự tắm rửa được thường xuyên, thì đừng quở trách bố mẹ và đừng nên cho đó là điều xấu hổ.
Con hãy nhớ... lúc con còn nhỏ, bố mẹ đã phải viện cớ bao lần để vỗ về con trước khi tắm.
Khi con thấy sự ít hiểu biết của bố mẹ trong đời sống văn minh hiện đại ngày hôm nay, đừng thất vọng mà hãy để bố mẹ thời gian để tìm hiểu.
Bố mẹ đã dạy dỗ con bao điều... từ cái ăn, cái mặc cho đến bản thân và phải biết đương đầu với bao thử thách trong cuộc sống.
Nếu như bố mẹ có đãng trí hay không nhớ hết những gì con nói... hãy để bố mẹ đôi chút thời gian để suy ngẫm lại và nhỡ như bố mẹ không tài nào nhớ nổi, đừng vì thế mà con bực mình mà tức giận... vì điều quan trọng nhất đối với bố mẹ là được nhìn con, đưọc gần bên con và được nghe con nói, thế thôi!
Nếu như bố mẹ không muốn ăn, đừng ép bố mẹ!... vì bố mẹ biết khi nào bố mẹ đói hay không.
Khi đôi chân của bố mẹ không còn đứng vững như xưa nữa... hãy giúp bố mẹ, nắm lấy tay bố mẹ như thể ngày nào bố mẹ đã tập tềnh con trẻ những bước đi đầu đời.
Và một ngày như một ngày sẽ đến, bố mẹ sẽ nói với con rằng... bố mẹ không muốn sống, bố mẹ muốn từ biệt ra đi.
Con đừng oán giận và buồn khổ... vì con sẽ hiểu và thông cảm cho bố mẹ khi thời gian sẽ tới với con.
Hãy cố hiểu và chấp nhận, đến khi về già, sống mà không còn hữu ích cho xã hội mà chỉ là gánh nặng cho gia đình!... và sống chỉ là vỏn vẹn hai chữ "sinh tồn".
Một ngày con lớn khôn, con sẽ hiểu rằng, với bao sai lầm ai chẳng vướng phải, bố mẹ vẫn bỏ công xây dựng cho con một con đường đi đầy an lành.
Con đừng nên cảm thấy xót xa buồn đau, đừng cho rằng con bất lực trước sự già nua của bố mẹ.
Con chỉ cần hiện diện bên bố mẹ để chia sẻ những gì bố mẹ đang sống và cảm thông cho bố mẹ, như bố mẹ đã làm cho con tự khi lúc con chào đời.
Hãy giúp bố mẹ trong từng bước đi vào chiều...
Hãy giúp bố mẹ trong phút sống còn lại trong yêu thương và nhẫn nại...
Cách duy nhất còn lại mà bố mẹ muốn cảm ơn con là nụ cười và cả tình thương để lại trong con.
Thương con thật nhiều...
Bố mẹ...

PIERRE ANTOINE (Việt kiều Pháp)



Và thêm bài nữa về tình già để cho bà nắm tay tôi khi đến lúc run lẩy bẩy:


Nhìn thấy tình yêu từ một bức ảnh hai cụ già trên phố Hà Nội

Và hạnh phúc đôi khi đơn giản chỉ một cái nắm tay… bất chấp tuổi tác. Bức ảnh ở hội hoa Hà Nội khiến cả những bạn trẻ đang yêu cũng phải ghen tị.

Câu chuyện từ một bức ảnh…

Bờ hồ - phố hoa…15h ngày 31/12/2011…ngày cuối cùng của năm…Hai ông bà dắt tay nhau đi trên phố, thong thả và bình yên. Thoáng thấy ống kính máy ảnh, bà giật mình rụt tay lại, ông nhẹ nhàng quay sang và nói: “Sao bà lại buông tay tôi ra?”, rồi ông dịu dàng đeo găng tay cho bà và họ lại chầm chậm nắm tay nhau đi tiếp.


 Nếu như người ta chỉ nhìn trong một phút thoáng qua thì ai đó sẽ nghĩ rằng: “Chỉ là một cái nắm tay thôi mà, có gì lạ đâu…” nhưng hãy nhìn hình ảnh đẹp này bằng cả trái tim người ta sẽ cảm nhận được một tình yêu đích thực.

Cho đến định nghĩa về tình yêu thực sự….

Giữa một lễ hội hoa nhộn nhịp, chen lấn người ta lại có thể chậm lại trong từng giây phút để ngắm nhìn một hình ảnh thực sự xúc động và tuyệt vời này! Rất nhiều cư dân mạng đã bày tỏ sự ngưỡng mộ với tình yêu của hai cụ. “So romantic. It's must be a true love ♥”, “Hạnh phúc đôi khi đơn giản chỉ là một cái nắm tay như thế.” hay như một bình luận khác: “Nếu như tình yêu của giới trẻ bây giờ trở nên thực dụng và mang nặng tính vật chất thì những hình ảnh chân thật và xúc động như thế này thực sự đáng để giới trẻ chúng ta ngưỡng mộ và học tập. Đó mới là tình yêu thực sự.”… 

Và cũng không ít bạn trẻ đã mong muốn có một tình yêu như thế. Quả là tuyệt vời khi được ngắm nhìn những hình ảnh đời thường chân thực giữa cuộc sống đang ngày càng trở nên xô bồ và bon chen. Vì người ta biết rằng còn muôn vàn những điều bình lặng khiến người ta ta phải xao xuyến, một cái đích mà ai sống trên đời cũng mong muốn nhưng lại quá ít người có được cái đích ấy, dù người ta lúc nào cũng theo đuổi nó.

Và hạnh phúc đôi khi đơn giản chỉ một cái nắm tay…

Thời tiết dạo này đang ngày một lạnh hơn. Mùa đông lạnh thì có gì lạ đâu mà người ta cứ không thôi nói mãi? Có lẽ, vì lạnh nên người ta cần một ai đó. Người ta cần một bàn tay ủ ấm bàn tay mình. Hay để bàn tay mình được nắm lấy bàn tay ai đó, miễn đó không phải bàn tay đang lạnh cóng của chính mình... Bởi tình yêu khi đi qua không chỉ 1 năm mà đã là hơn 20 năm cuộc đời, người ta mới thấu hiểu rằng: Đôi khi chỉ cần một cái nắm tay thôi....

Một cái nắm tay thôi, đôi khi cũng để cho người ta yêu ở bên mình mãi mãi, nhưng nếu đó là một cái nắm tay hờ không chặt hoặc chỉ một lần ta khẽ buông tay thôi cũng đủ cho tình yêu rời xa mãi mãi.

Và liệu có một ngày nào đó, bất chợt bạn gặp một đôi chân lang thang với đôi mắt mệt mỏi, đượm buồn nhìn vào khoảng không, bạn có thể đến và nắm lấy tay không? Một cái nắm tay thật chặt, tình yêu đôi khi chỉ vậy thôi, bạn nhé!



Thứ Ba, 21 tháng 8, 2012

BLOG QUÊ CHOA nối ĐĂNG TUẤN


Tuấn cơm có thịt

 Mình biết Trần Đăng Tuấn khá lâu, từ cái thời mình đánh đu với ông Khải Hưng làm phimGió qua miền sáng tối, bộ phim truyền hình dài tập đầu tiên của Việt Nam. Quen thì quen vậy thôi chứ chưa bao giờ ngồi nhậu với nhau một lần nào. Khi đó Tuấn làm trưởng kênh VTV3 thì phải, đối với mình là quan to, sau này lão lên phó tổng giám đốc lại càng to, cái sự xa cách giữa mình với lão lại càng lớn.
 Đại hội nhà văn lần thứ 5 thứ 6 chi đó, tan chợ Tiến trọc ( Phạm Ngọc Tiến) rủ mình đến chơi nhà lão, nói tao hẹn Bảo Ninh rồi, tối nay đến nhà Trần Đăng Tuấn nhậu, nhà thằng cha này nhiều rượu ngon lắm. Mình ngại, nói thôi các ông đi, tôi không quen ông Tuấn. Tiến trọc hơi giận mình nhưng kệ, tính mình vậy, thích phù suy không thích phù thịnh.
 Chẳng ngờ năm sau lão đang thịnh ( mà thịnh to hơn, chỉ nửa bước chân là leo lên ghế chánh tổng) bỗng đâu chuyển sang suy, lão đâm đơn thôi chức phó tổng, bạn bè anh em ai cũng ngơ ngác. Lão im như thóc, cho đến bây giờ vẫn chẳng ai hiểu vì sao. Dân tình tha hồ bàn tán, toàn đoán mò chẳng ai moi được từ lão một chút gì.Tự nhiên mình có nhu cầu gặp lão quá, mới gọi cho Tiến trọc, nói ông cho tôi đến nhà Trần Đăng Tuấn chơi với. Tiến Trọc ok liền.
Tiến trọc đánh xe đưa mình đến nhà, tối om rồi lão đi đâu chưa về, chỉ thấy Thùy Linh và vợ chồng Long Vũ đang ngồi đợi. Vừa hỏi bà Trâm ( vợ lão), nói ông Tuấn đi đâu thì lão gọi điện, nói bọ Lập chờ tí chờ tí, sắp về sắp về. Mình nói khách khứa đầy nhà ông còn bỏ đi đâu. Lão nói đi Suối Giàng (Yên Bái), có chút việc nên trễ hẹn, chịu khó chờ chút, tôi đang cho ô tô bay về đây.
Một chút của lão cũng hơn một tiếng, tám rưỡi lão mới về. Mới vào nhà chẳng kịp bắt tay bắt chân ai cả lão đã rú lên với vợ, nói dọn ăn dọn ăn anh đói lắm rồi, từ trưa đến giờ chưa có gì bỏ bụng đây. Tiến trọc cười, nói ông làm như Yên Bái không có quán xá, tiền bạc trút hết cho em nào rồi thì khai ra. Lão cười hì hì, nói đúng là trút hết cho các em thật. Bà Trâm vằn mắt lên, lão chỉ cười hì hì không nói gì.
Chụp chung với cậu bé Trung học cơ sở Suối giàng đã tăng 4kg sau mấy tháng “Cơm có thịt”
Vào mâm rượu mới biết nhà thằng cha này lắm rượu, cả một góc nhà đầy rượu người ta biếu chưa kịp xếp vào tủ. Đương chức đương quyền không nói làm gì, quan thất sủng về vườn mà có cả góc rượu biếu thế kia đủ biết lão sống với anh em cấp dưới thế nào. Lão rót vang khai vị. Món rượu vang mình rất dốt, thấy cái chai vang xâu xấu, uống vào một ngụm chẳng thấy ngon, nghĩ bụng chắc là thứ vang Pháp- Gia Lâm mấy trăm ngàn lão vẫn dùng để đãi khách toạc. Nhìn sang Long Vũ, Tiến trọc thấy mặt  hai thằng hơi xìu, có lẽ chúng cùng tâm trang như mình nhưng không dám nói. Mình đánh bạo nhìn lão cười cười, nói chai vang này mấy trăm? Lão trợn mắt lên, nói sao lại mấy trăm, hai triệu tám của người ta đấy. Lão vừa dứt lời tự nhiên mình nhấp vào một ngụm thấy ngon hẳn, Tiến Trọc, Long Vũ mặt mày bỗng sáng bừng lên, xuýt  xoa khen vang ngon cực. Thùy Linh cười phì, nói mấy ông này đúng đã dốt lại muốn  mốt sang. Hi hi.
Nhậu lai rai lão mới kể chuyện đi Suối Giàng, vì sao về muộn. Đọc báo xem ảnh thấy ở Suối Giàng có rừng chè cổ thụ, lão rủ mấy người bạn vọt lên xem thế nào. Xe lên đến trung tâm xã Suối Giàng, thế nào lại đỗ ngay trước cửa trường  nội trú học sinh miền núi. Lão chui vào quán trước cửa trường uống nước, chủ quán mới kể trường nội trú này do dân nuôi hoàn toàn vì chỉ có 80 em, trường dưới 100 em Nhà nước không hỗ trợ. Lão hỏi dân nuôi thế nào? Chủ quán nói cha mẹ góp gạo mỗi  tuần hai cân và 5 ngàn tiền thức ăn. Lão trợn mắt há mồm, nói một tuần có 5 ngàn thức ăn, ngày không được 1 ngàn thì ăn uống thế nào? Chủ quán chỉ bác người Mông xách xô nước đi qua, nói đấy, ông này nấu cơm cho tụi trẻ đấy. Nghe vậy lão vọt theo bác người Mông liền.
Vào tới nơi thấy cái bếp trọc lóc mỗi nồi cơm, lão hỏi bác người Mông, nói thế ăn cơm với gì? Bác người Mông chỉ mấy bó rau cải bé tẹo đã vàng úa một nửa, nói ăn canh rau này. Lão lại trợn mắt há mồm, nói chỉ thế này thôi à. Bác người Mông gật đầu, nói chỉ thế này thôi. Lão nói quanh năm chỉ thế này thôi? Bác người Mông nhìn lão rưng rưng, nói đúng rồi.
Lão ngừng kể lặng lẽ uống hết ly rượu, lừ lừ nhìn Long Vũ, nói Vũ có nhớ sáu, bảy năm trước tại trường quay S9, Mỹ Linh dẫn chương trình Nối vòng tay lớn, quay cảnh bữa cơm học sinh dân tộc nội trú. Mỹ Linh nói chỉ cần 2 ngàn đồng/ngày cho mỗi đứa bé thôi thì hàng ngày bữa ăn có màu sắc hơn, chứ bây giờ chỉ thấy có màu trắng của cơm và trắng của măng nấu muối….Rồi cô nàng không nén được, khóc nấc trước cả bao triệu người xem TV. Long Vũ nói em nhớ chứ, đó là chương trình Nối vòng tay lớn lần thứ hai, Mỹ Linh khóc thật luôn. Chúng nó kể trong trường quay đứa nào cũng khóc theo.
Lão nhìn bà Trâm cười buồn, nói tiền anh trút cho các em là các em trường dân tộc nội trú Suối Giàng. Bốn thằng tụi anh nhịn đói một bữa mà cả trường nội trú Suối Giàng có một bữa cơm có thịt, em ok chứ? Trong ví có mấy trăm anh đưa hết cho bác người Mông, nói để  các em ăn cơm có chút thịt kho với đậu phụ được một tuần cần bao nhiêu tiền? Bác người Mông tính rất nhanh, nói bốn triệu rưỡi, một tháng 18 triệu.
Bà Trâm cố giấu tiếng thở phào nhẹ nhõm ( Hi hi), nói nhưng hết một tuần, một tháng rồi thì sao? Lão vỗ vai vợ, nói em giỏi lắm. Anh cũng nghĩ thế. Để cả tháng bữa nào  cũng có thịt trường dân tộc nội trú Suối Giàng cần phải có 18 triệu, anh sẽ ngửa nón xin bạn bè ở Hà Nội mỗi thằng 500 ngàn/ tháng, chắc là lo được. Mình hỏi lão, nói nước mình có bao nhiêu trường dân tộc nội trú như Suối Giàng? Lào thở hắt, nói ôi có cả ngàn, nhưng sức mình chỉ kham được một trường Suối Giàng thì cứ lo cho tốt đã, mọi chuyện tính sau.
Chuyện đó rồi cũng qua đi, mình vào Sài Gòn lo mua nhà, quên tiệt luôn bữa cơm có thịt của Trần Đăng Tuấn. Một tối Tiến trọc nhắn tin: lão Tuấn vừa lập blog, mới lên bài đầu hay lắm, mày vào còm một phát động viên lão. Mình vào ngay, thấy bài: “ Hôm nay lên Suối Giàng” đọc cảm động quá nhưng chẳng thấy ma nào còm, mỗi hai cái còm của Thùy Linh và Tiến trọc. Mình còm một phát rồi đưa bài lão lên blog Quê choa, dẫn link blog lão, viết A lô a lô đây là blog Trần Đăng Tuấn. Sáng mai lão vào blog, giật mình thấy hơn trăm cái còm đổ xuống, mừng húm lão nhắn tin báo cho mình, viết cảm ơn bọ Lập nhéđúng là làm gì cũng phải có ô dù he he.
Đến chiều tối lão gọi điện báo, nói đã hơn hai trăm còm rồi, ối giới ơi không ngờ bờ loc bờ leo mà hay thế. Mình vào blog lão đọc còm, thấy ai nấy đề nghị Trần Đăng Tuấn lập quĩ  bữa cơm có thịt cho trường dân tộc nội trú Suối Giàng. Mình gọi điện cho lão, nói ý tưởng hay đấy, bác nên lập quĩ đi. Lão có vẻ chần chừ, nói ừ để tính xem có rắc rối gì không đã. Mình nói bác cứ lập đi, mình làm ăn đàng hoàng sợ đếch gì. Lão cười hì hì, nói ừ thì lập, thử xem cái đếch của bọ nó đến đâu.
Lão thông báo trên blog, ba ngày thu về hơn trăm triệu, một tuần hơn ba trăm triệu. Tiến trọc mừng rú gọi điện cho mình, nói ông Trịnh Công Sơn nói đúng, sống trong đời sống chỉ cần một tấm lòng không việc đếch gì không làm được… đú mé hay cực! Cuối tháng  lão cũng gọi điện cho mình, nói tình hình là rất tình hình. Quĩ cho các em trường dân tộc nội trú Suối Giàng đã quá đủ, phải  đưa quĩ này lên quĩ các trường dân tộc nội trú. Mình sướng run, nói ối giời ơi hay quá là hay, làm tới đi.
Chuyện đó xảy ra cách đây 10 tháng, đến nay quĩ Bữa cơm có thịt, thu được hơn 4 tỉ rưỡi, 51 trường dân tộc nội trú đã có bữa cơm có thịt. Ngoài ra còn có hàng tấn áo quần, sách vở cho các cháu. Hôm qua mình gọi điện cho lão, nói hơn chục năm bác xây dựng VTV thu được ối thành công nhưng chắc chắn không thành công nào lớn lao như thành công này. Lão có vẻ cảm động, nói ừ ừ.  Mình cười, nói Tuấn cơm có thích oách hơn Tuấn phó tổng đấy nhé. Lão nói ừ ừ.
 Lão ngập ngừng giây lát rồi kể, nói cảm động lắm bọ à. Có cháu sinh viên mới ra trường tháng nào cũng gửi năm chục ngàn rất đều đặn. Có cháu viết thư bảo cháu chưa xin được việc làm, chừng nào có việc làm cháu sẽ gửi nhiều hơn. Nói đến đó lão nghẹn lại, cứ để mobile nguyên thế nhưng không nói thêm được tiếng nào. Mình ngồi yên ứa nước mắt, hình dung mắt lão đang đỏ hoe.
P/ S: Nếu khó vào blog Trần Đăng Tuấn, bà con bấm vào một trong 3 link sau: Trần Đăng Tuấn 1Trần Đăng Tuấn 2,Trần Đăng Tuấn 3
TB: Mảng này vẫn nhủ thầm là theo đều đều, mà rồi vẫn bị lõm bõm. Đọc thấy nghèn nghẹn. Mình chẳng ra đếch gì cả, lói chẳng ra sao, làm chẳng bằng cái... đếch của Bọ. ( Ngọc hà - 22/8/2012)
Xem thêm cho xấu hổ: 
ganhhangxen.wordpress.com 


----------------------------------------------------------

VỀ GS HOÀNG NGỌC HIẾN


Hôm qua 21-8-2012 lần đầu tiên đến thăm và uống trà - cà phê ở "Thư viện Cafe Sách Đông Tây" - nhà cao tầng 11A phố Trần Quý Kiên - Cầu Giấy (gần nhà bác Đạt). Không gian tĩnh lặng, quạt mát, nhạc nhẹ đâu đây, làm lòng người thư thái, dù là đọc sách, dù là uống trà...


Mình mua kỷ niệm trên giá "sách 10.000 đ" quyển "Francois Juilien & Nghiên cứu so sánh văn hóa Đông Tây" của GS Hoàng Ngọc Hiến mà giá bìa là 35.000 đồng. Đọc thấy ngợp và chậm, tất nhiên bổ ích và thú vị, thế mà tiền mua sách chưa bằng ly trà Dilhman (15K). Quả là tri thức ngày nay rẻ... kém bèo. 
Bèn search trên mạng lấy mấy bài về GS Hiến để nghi nhớ công lao của Ông đối với "minh triết Việt".


GS Hoàng Ngọc Hiến qua lời kể của các học trò

(Dân trí) - 















































Thứ Bẩy, 07/07/2012 

Tối 4/7, tại trung tâm Văn hóa Pháp đã diễn ra buổi tri ân GS Hoàng Ngọc Hiến với sự góp mặt của rất nhiều Giáo sư, Tiến sĩ... từng là học trò hoặc là người ngưỡng mộ cố Giáo sư Hoàng Ngọc Hiến.

Trước gi ta đàm, Hà Ni mưa ln, nhng tưởng s làm nht lòng nhng người đến tham dự, nhưng không, khán phòng nơi din ra ta đàm vn cht kín ch ngi. Đến tham d ta đàm, không ch có nhng bn văn, nhng người anh em, nhng người hc trò ca người giáo sư, người thy Hoàng Ngc Hiến, mà còn có nhiu cơ quan báo đài, nhiu gương mt tr có, già có là nhng người quan tâm và kính phc nhng đóng góp ca thy cũng đu có mt đúng gi.
Giáo s
Giáo sư Hoàng Ngc Hiến sinh ngày 21/7/1930 ti ph Hàng Nâu, thành ph Nam Đnh. Sinh ra trong mt gia đình có truyn thng Nho hc kết hp vi Tây hc, có l vì thế mà ông có th tiếp cn mt cách d dàng nhng kiến thc t c lý trí ca phương Tây và trc giác cũng như tâm linh ca phương Đông.
Năm 1959, ông là mt trong năm người được c đi làm lun văn tiến sĩ vvăn hc Nga ti trường Đi hc tng hp Mát-xcơ-va, Liên Xô cũ; và ông cũng là mt trong năm người đã bo v thành công lun án tiến sĩ văn hc lúc by gi.
Năm 1979, ông thành lp trường Viết văn Nguyn Du và gi cương v Hiu trưởng trong nhiu năm lin ti đây. Đến tn lúc gn cui đi, ông còn cùng vi giáo sư Nguyn Khc Mai thành lp nên Trung tâm Nghiên cu Minh triết Vit năm 2007. Ông mt do bo bnh vào đêm khuya ngày 24/1/2011.
Nói v Giáo sư Hoàng Ngc Hiến là nói v mt con người có nhiu danh xưng, nhà giáo, nhà phê bình, nhà văn, dch gi, nhà nghiên cu…,  tên gi nào thì giáo sư Hoàng Ngc Hiến cũng có nhng đóng góp sâu rng. Chng vy mà giáo sư Phm Vĩnh Cư - người hc trò yêu ca giáo sư Hoàng Ngc Hiến trong bui ta đàm ngày 4/7 va qua đã khiêm nhường nói: “Tôi không phi là Giáo sư, tôi không phi như anh Hoàng Ngc Hiến, được bn bè trong nước và quc tế thán phc, tôn vinh là Giáo sư, tôi cùng lm, ch đáng là Phó Giáo Sư thôi, chưa xng đáng là Giáo sư”.
Giáo s
Giáo sư Hoàng Ngc Hiến đ li cho đi hơn 30 công trình nghiên cu hoàn chnh gm nhiu tiu lun, kho cu, sách dch, chuyên đ… và còn rt nhiu bn tho còn dang d. Ông được biết đến như mt người chuyên đt câu hi, chuyên gây tranh cãi. Giáo sư Nguyn Khc Mai hin đang là Giám đc trung tâm Minh triết Vit chia s: “Hoàng Ngc Hiến là con người ca nhng câu hi, mà li là câu hi đúng. Cái bt hnh ca con người là hay hi nhng câu hi sai, ri dn đến câu tr li sai. Nhưng, Hoàng Ngc Hiến thì luôn hi đúng.”
Ngoài nhng din gi chính được mi đến tham d ta đàm là GS Phm Vĩnh Cư; GS Nguyn Khc Mai; nhà thơ, nhc sĩ Nguyn Trng To; nhà phê bình văn hc Đ Lai Thúy; TS Trn Thu Dung, dưới s ch ta ca nhà văn Đà Linh thì còn rt nhiu nhng din gi “t nguyn” khác, là nhng nhà văn, nhà thơ, nhà nghiên cu trng tài trng tm lòng ca GS Hoàng Ngc Hiến có mặt tại sự kiện này.
Nhng din gi “t nguyn” như là nhà văn Đng Thân, nhà văn Nguyn Thy Kha, nhà phê bình Li Nguyên Ân, nhà thơ, nhà văn Nguyn Huy Thip, nhà văn Văn Chinh, nhà thơ Hu Thnh… đã đem đến ta đàm nhng tham lun chi tiết ca mình v GS Hoàng Ngc Hiến, nhưng do khuôn kh chương trình b hn chế v thi gian, nhng tham lun này biến thành câu chuyn ca nhng chia s, nhng k nim đáng nh v v GS này.
Đ
Đi vi người din gi nào thì cũng là nhng người không hàm ơn trc tiếp GS Hoàng Ngc Hiến thì cũng là nhng người hàm ơn gián tiếp ông. Bi vy, đi vi h, mi k nim vi ông đu đáng quý, đáng trân trng, chng th nào quên trong sut cuc đi ca h. Trước nhng li phát biu ca các din gi, bà Nga, v ca GS Hoàng Ngc Hiến ch ngi lng im nghe. Riêng đến khi nhà thơ nhà văn Nguyn Huy Thip đc bài thơ phú ca ông v GS Hoàng Ngc Hiến, nhng git nước mt ca bà lng l rơi trên hai khóe mt đã đ nhăn nheo vì tui già.
Trong cuc đi nghiên cu ca GS Hoàng Ngc Hiến, có l điu gây nhiu sóng gió cho bn thân ông nht, chính là đnh nghĩa “ch nghĩa hin thc phi đo”. K t khi ông công b đnh nghĩa này trên văn đàn, cuc đi ca ông gp nhiu thăng trm. Có ý kiến cho rng, nếu ông không công b đnh nghĩa này ra, có l, s nghip ca ông còn có nhiu danh li và đa v hơn na; trái li, cũng có ý kiến không đng tình, cho rng, chính nh cái đnh nghĩa “chnghĩa hin thc phi đo” y mà GS Hoàng Ngc Hiến mi có được tiếng vang ln như ngày hôm nay.
Nói v nhng bn dch ca GS Hoàng Ngc Hiến, không ai không tha nhn nhng bn dch y va đm cht thun Vit, va gãy gn, khúc triết, li hết sc tương đng vi bn gc. Nhiu thế h dch gi tìm đến nhng hướng dn cũng như nhng kiến thc dch thut mà ông chia s qua nhiu ngun khác nhau. Nhiu người dù không hc ông ngày nào, cũng gi ông bng danh xưng tôn kính: Thy Hoàng Ngc Hiến.
Buổi toạ đàm còn có sự góp mặt của vợ cố Giáo sư Hoàng Ngọc Hiến
Buổi toạ đàm còn có sự góp mặt của vợ cố Giáo sư Hoàng Ngọc Hiến
Người hc trò khóa 1 hết sc yêu quý gia đình GS Hoàng Ngc Hiến, nhà thơ Hu Thnh khng đnh: "Chúng ta còn phi tiếp tc v chân dung v GS Hoàng Ngc Hiến bi GS Hoàng Ngc Hiến tiêu biu v nhiu phương din”. Qu vy, chng th nói GS Hoàng Ngc Hiến tiêu bi mt phương din đơn l nào, mà trong tt c nhng lĩnh vc ông tham gia, ông đu là mt cá nhân xut chúng. Có l ch có th nói GS Hoàng Ngc Hiến là mt hc gi ln ca Vit Nam đương đi".
Trước câu hi ca mt bn tr dành cho GS Nguyn Khc Mai v vic các nhà nghiên cu s làm gì đ tiếp ni nhng công sc ca GS Hoàng Ngc Hiến đ li, ông tr li mt cách chân thành nht có th: “Chúng tôi s tiếp tc ch, nhưng chúng tôi gi gm, nh cy các bn tr hãy cùng nhau nghiên cu nhng điu còn dang d mà Hoàng Ngc Hiến đ li”.
GS Hoàng Ngc Hiến đã sng mt đi cng hiến cho nhng nghiên cu, nhng công trình ca mình. Đến lúc cui đi, bnh tt cũng chng th làm ông nao núng vào phút lâm chung. Nhà thơ Hu Thnh, người hc trò duy nh bên cnh GS lúc chia xa nghn ngào: “Phút lâm chung ca người sp ra đi sao li thanh thn đến như vy. Gương mt ông hin lên đy đ chân dung ca mt con người thanh thn, biết mình là thế nào, đi là thế nào. Có l, thy không bao gi phi đi tìm câu hi mình là ai, đi là gì c”.
Cố GS Hoàng Ngọc Hiến
Cố GS Hoàng Ngọc Hiến
Bui ta đàm kết thúc vi li chia s ca nhà phê bình văn hc Đ Lai Thúy. Mt phn nào đó, nhng người bn, người anh em, người hc trò ca GS Hoàng Ngc Hiến đã tha lòng khi được cùng ngi li bên nhau tri ân công lao ca người bn, người anh em, người thy Hoàng Ngc Hiến, cùng nhau ôn li nhng k nim ca riêng mi người, mà trong đó, nhân vt trung tâm vn c luôn là GS Hoàng Ngc Hiến.
Hơn 2 gi din ra ta đàm dường như là không đ đ h bàn lun, đ hc trò chuyn vi nhau, trò chuyn cho nhng người tham gia ta đàm nghe, biết, và hiu thêm phn nào v người thy, người giáo sư đáng kính Hoàng Ngc Hiến. Nhưng, ai ai cũng hiu sâu sc thêm v s dng công, v mong mun con người ta ngày mt lương thin, t tế. Bi suy cho cùng, người ttế là người mà ông luôn mun tìm đến.
Bình Yên