Thứ Năm, 8 tháng 3, 2012


VALENTINE 

(blgiang  -  http://k16toanco.info/node/606 )

Mến gọi điện, hôm thứ hai ngày 13-2-2012: Có rỗi không? Ngày mai lên nhà tớ chơi. Đang ngồi đọc tin trên mạng, thấy giá thuê phòng ngày Valentine này lên đến cả tiền triệu! Thế mà Mến lại mời lên nhà chơi, đúng vào cái ngày Valentine này. Được lời như mở cả tấm lòng. Đồng ý ngay.
Mất ngủ cả đêm, đợi ngày mai trời sáng để được xem cái cảm giác được làm tình nhân trong ngày “Va” này nó như thế nào. “Va” đầu tiên là Tuấn. Đến 10h30 hắn gọi điện: có đi không. Đi chứ. Thế là hành trình có thay đổi chút ít: đi qua chỗ cơ quan Tuấn, đón hắn đi cùng. Thế này thì còn cơm cháo gì nữa? “Va” tiếp theo là: khi đến nhà Mến đã thấy có anh Nga ở đấy rồi, lát sau thì cả Quốc nữa. Phục Mến thật. Ngày xưa Hùng vọt dám nghêu ngao: Cô Mến chưa xong, cô Hồng đã tới, cô Hương lấp ló đứng đợi đầu đê,… Tưởng đã ghê. Hóa ra thua Mến ta hết. “Va” tiếp nữa là chị Liên, Phương, và Hồng. Không biết khái niệm đang nói, liệu có phải mở rộng không đây?
Cuối cùng thì anh Thuận cũng cho biết lý do: Hai vợ chồng già, ngồi va linh tinh với nhau, thấy chưa đủ sướng. Nên mời cả lớp K16 “Va” cùng cho nó vui. Vậy là vớ được ai, người đó lên đĩa.
Ngồi cà kê bên nồi lẩu, uống rượu Nhật, rồi lại rượu Tầu. Khổ cho người tình Mến cứ phải chạy lên chạy xuống. Mến nấu ăn khá ra phết. Ngoài món nem rán ra (cũng rất ngon), nồi lẩu của Mến chắc chẳng thua nhà hàng nào. Chủ lực là cá, nhưng ăn cả nồi lẩu mà không cảm thấy vị tanh của cá. Thêm vào đó các loại rau, nấm được Mến lựa chọn khá kĩ, làm cho quân ta khó mà từ được. Thế mới thấy ông Thuận thật là tinh đời. Chuyện tào lao, chẳng mấy chốc đã sang chiều. Cả bọn lại rủ nhau đi hát. Đến đây mới thấy tài của chị Liên. Không những hát hay, mà chị còn hát rất khỏe. Tuấn hát theo, nghe chừng còn mệt. Phải gọi là em Liên mới đúng, vì sự trẻ trung và bốc của chị Liên chẳng kém gì các bạn trẻ bây giờ. Đúng là thiên hạ nhân, thiên hạ tài. Đứng xa xa nhìn, cứ tưởng thường thôi. Vô trận mới thấy mặt anh tài.
Ngày “Va” là dành cho những yêu nhau. Một tập tục đẹp mới được du nhập vào VN. Thế hệ bọn mình, khi còn trẻ chưa được thưởng thức cái rạo rực của ngày này. Nay đã sang tuổi xế chiều, bên nhau, trong ngày vui của tụi trẻ này, kể cũng hay. Cảm ơn nhã ý của Mến Thuận: một đôi hạnh phúc, họ muốn san sẻ niềm vui sống cho mọi người chăng? Chạnh lòng lại nhớ đến những người còn chưa được may mắn. Thế rồi lại phải tự an ủi mình rằng: trên đời này, chẳng có ai bất hạnh hết cả ấy. Lỡ dở như Thị Nở còn có ít nhất là 2 người yêu: một là anh bạn Chí phèo, còn một là nhà văn Nam Cao. Nếu không có tình yêu thương con người, thì làm sao nhà văn đó lại có thể cảm thông cho cảnh đời của Thị Nở được, và để lại cho đời một áng văn hay đến vậy. Mong rằng, điều này luôn đúng cho tất cả mọi người. Ngày “Va” này hãy là ngày dành cho tất cả mọi người: già, trẻ, trai, gái,.. ngày người ta dành tình thương mến cho nhau. 


CHUYỆN VA-LEN-TIN CỦA BỌ THUẬN (dkquoc)

Thứ hai Mến gọi, trưa mai đến nhà tớ nhé. Chẳng cần hỏi lý do, cứ nhậu nhẹt là gật cái đã.
Đến nơi đã thấy chị Liên, anh Nga, Hồng, Phương, Giang, Tuấn. Thì ra hôm nay anh Thuận và Mến tổ chức Va - len- tin lần thứ 35.
Anh Thuận tâm sự, ngày lễ Va-lung-tung năm nào cũng vậy, anh thường bị bắt nạt. Thời khốn khó thì vào ngày này, anh thường bị sai Va-linh-tinh. Từ giặt quần áo đến mua gạo mậu dịch đều đến tay cả (mà sao cứ dồn việc đến ngày nay để sai). Mãi sau mới rõ, Mến thường đợi đến ngày này để chiêm nghiệm cảm giác sở hữu toàn diện anh Thuận.
Đến thời khá giả, vấn nạn Va-linh-tinh vẫn chưa hết tuy rằng nó đã có sắc màu lãng mạn, không còn nội dung cơm - áo - gạo - tiền như trước. Cụ thể như tối 14/2 năm kia, trời rét cắt thịt cắt da, cái rét gợi cho nàng nhớ đến bắp ngô nướng chàng và nàng cùng gặm chung trong buổi tối 14/2 rét mướt 35 năm về trước. Nàng chỉ cần nhớ và anh Thuận hiểu đó là mệnh lệnh. Giời ạ, 11h đêm rồi, không biết còn ma nào nướng ngô không nhỉ. Chụp mũ len lên đầu, khoác thêm cái áo to xù, anh đi ra phố vì tình yêu ngày Va-len-tin. Thế rồi anh cũng kiếm ra ngô nướng, có điều đem về tới nhà thì đồng hồ đã điểm 1h sáng ngày 15/2. Mến lại dỗi vì anh chậm trễ, gây hậu quả nghiêm trọng, làm mất ý nghĩa thiêng liêng của bắp ngô nướng - Không còn là bắp ngô của ngày tình yêu nữa. Anh lại phải dỗ dành, cái bắp ngô ấy nướng xong vào lúc 23h59 phút, mất thêm một giờ đồng hồ trên đường về thôi.
Mến đang làm bếp. Chúng tôi ngồi ở phòng khách ăn lạc rang và nói chuyện râm ran. Con người ta thật lạ, quen bị sai bảo từ mấy chục năm nay, từ sáng tới giờ anh Thuận không được sai bảo gì, anh lại nhớ, lại thèm có hạnh phúc được vợ sai bảo. Anh vặn vẹo tay, nhìn chúng tôi Va-lúng-túng, rồi anh gọi vọng vào bếp: "Em ơi có gì để anh làm với". Một giọng dịu dàng, hiền thục anh chưa từng được nghe suốt cả cuộc đời vọng ra: "Anh yêu, cứ uống rượu với các bạn đi, để em làm, có đáng gì mà anh phải động tay". Mặt anh ửng hồng, rạng ngời hạnh phúc. Nghe Mến nói, tự nhiên anh em chúng tôi Va-lăn-tăn, sao vợ mình kém dịu dàng thế nhỉ.
Một bữa lẩu cá hồi tuyệt ngon được dọn lên. Anh Thuận rót rượu, giọng nịnh đầm run run cảm động: "Mời em, chúc em có nhiều người yêu hôm nay. Cảm ơn em. Em làm ngon quá, có công rửa rau sống của anh đấy nhé. Mời các bạn, chúc sức khỏe các bạn nhân ngày lễ tình nhân".
Gửi các bạn một vài tấm hình bữa ăn Va-len-tin. Phương và Tuấn chụp chung một tấm ảnh Va-len-tin và yêu cầu đặt tên là "Nỗi niềm xưa". Anh Nga và chị Liên cũng chụp với nhau một tấm ảnh mà chúng tôi đề nghị đặt tên là "Tình già"
Bữa ăn kết thúc để lại một đống bát đĩa. Mọi người lại ra phòng khách uống nước. Quên chìa khóa xe trong phòng ăn, tôi quay lại, bỗng nghe được giọng dịu dàng hiền thục của  Mến, anh rửa bát cho sạch nhé, xong rồi đem hộp tăm ra phòng khách cho em. Hạnh phúc được vợ sai bảo cuối cùng đã trở lại với anh trong ngày lễ tình nhân.
Happy day returns to Mr. Thuận.
TÔI CÓ VÀI LỜI
Lời đầu tiên xin cảm ơn cặp đôi hoàn hảo Thuận Mến đã tặng tôi một ngày "Va" đầy ấn tượng. Tiếp theo là xin có đôi dòng về ảnh ban Quốc chụp hôm đó:
Cầm bát chăm chú ăn trưa
Gặp ngay tay Quốc nó đưa lên hình
Cười tươi dành để bạn mình
Tay đũa tay bát trông hình chuẩn chưa
Quốc gọi là "nỗi niềm xưa"
Giản đơn nên gọi " ăn trưa và cười"
 
MẾN CẢM ƠN ĐƯỢC VA K16
Tối 14-2 cả phố mất điện, Mến và bọ Thuận cứ va thật lực trong căn buồng chật. Ngồi ngắm ánh sáng từ đôi nến hồng, Mến xúc động với nhiệt tình của mọi người và muốn nói cảm ơn đến chị Liên, anh Nga, các bạn Phương, Hồng, Giang, Tuấn và Quốc. Các anh chị và các bạn đã cho vợ chồng Mến một ngày vui hết mình và vẹn tình.

Mến nghĩ tháng hai năm tới có lẽ phải trải dăm chiếu cùng đồ ăn nổi lửa ở Núi Nùng Bách Thảo để K16 cùng va-lên-nhau mới xôm và oách.
Cảm ơn mảnh đất K16 đã cho Mến và Thuận bắt đầu gieo mầm va-vào-nhau 36 năm trước. 
 
GỬI QUỐC
Trời ơi tớ thèm món lẩu cá Valentine với gia vị  "nỗi niềm xưa" và "tình già" quá !!
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét